Danh nhân Vĩnh Phú: nhà thơ Phạm Tiến Duật đang chống chọi với căn bệnh ung thư hiểm nghèo

(15.11.07) VinhPhu.de 

O Nhị cô gái Trường Sơn năm xưa vào bệnh viện thăm nhà thơ.

Từ nhiều tháng nay, nhà thơ Phạm Tiến Duật, người góp phần làm rạng danh cho nền thơ ca Việt Nam trong những năm kháng chiến chống Mỹ cứu nước đang chống chọi với căn bệnh ung thư hiểm nghèo.  

Và trong 4 ngày nay, tại Bệnh viện 108 nhà thơ rơi vào hôn mê, anh em văn nghệ sĩ thân thiết vẫn túc trực bên nhà thơ cùng ông giành giật sự sống. Người nữ thanh niên xung phong, cô gái Thạch Nhọn trong bài thơ nổi tiếng “Gửi em cô thanh niên xung phong” được bạn bè ông đón từ Hà Tĩnh ra để động viên ông đă kịp có mặt vào cuối chiều ngày 18/11.  

Bước xuống taxi từ cổng Bệnh viện 108, mắt người phụ nữ trung niên ấy đă ầng ậng nước. Những bước chân thập thơm đưa bà tới căn pḥng yên tĩnh trên tầng 7 bệnh viện, nơi nhà thơ nổi tiếng Phạm Tiến Duật đang trong những nỗ lực cuối cùng chống lại căn bệnh ung thư quái ác.  

 

Chỉ ḱm được mấy giây, khi nh́n nhà thơ mắt nhắm nghiền hôn mê bất động trên giường, giữa cơ man ống thở, ống đo, O Nhị (tên thật của “cô gái Thạch nhọn”) nấc lên trong những cơn nghẹn ngào đến lạc giọng: “Anh Duật ơi... Em là... là Nhị đây, cô gái thanh niên xung phong đây. Anh có nhận ra em không... Anh ơi... Làm sao anh em ḿnh c̣n được gặp nhau lần nữa... Làm sao, làm sao?”  

Những giọt nước mắt lă chă của người con gái năm xưa như giọt nước tràn ly làm vỡ oà sự ḱm nén của bao người thân, bạn thơ, người hâm mộ quây quanh giường bệnh.  

Nhà thơ vẫn nằm đó, im lặng hoàn toàn. Chỉ có vồng ngực gầy guộc của ông dường như lên xuống dồn dập hơn.

Run rẩy nắm chặt bàn tay nhà thơ - bàn tay đă bị những giọt nước mắt của ḿnh rơi nhoè ướt - O Nhị lại nấc lên từng chặp. Những ngón tay gầy guộc của bà vừa rờ lên khuôn mặt, lên mái tóc đă lưa thưa lắm v́ xạ trị của nhà thơ, vừa nói miên man như vô thức: “Anh ơi, anh Duật ơi, em là cô gái thanh niên xung phong ở Trường Sơn năm xưa đây, anh có nhận ra em không?”  

 

Khi bà kêu đến lần thứ 3, th́ hơi thở nhà thơ bỗng trở nên gấp gáp, mắt chấp chới và ông đột ngột mở to mắt trong khoảng 30 giây. Như có một liều thuốc kỳ diệu, nước mắt nhà thơ dâng lên nơi khoé mắt. Rồi đôi mắt ông lại nhắm. Hôn mê.  

Dường như trong sâu thẳm tâm thức của ḿnh, ông đă nghe thấy, đă nhận ra kỷ niệm của của cuộc gặp chỉ kéo dài 30 phút của 39 năm về trước, nơi ngă ba Đồng Lộc mưa bom băo đạn.  

“Có lẽ nào anh lại mê em

Một cô gái không nh́n rơ mặt

Đại đội thanh niên đi lấp hố bom

Áo em h́nh như trắng nhất

Người tinh nghịch là anh dễ thân

Bởi v́ thế có em đứng gần

Em ở Thạch Kim sao lại lừa anh nói là “Thạch Nhọn” 

 

Theo Hoàng Hải - Chí Cường (GĐXH)